Cuối tuần, 2 mẹ con về ngoại chơi đúng vào dịp đồng đang vào vụ sạ. Sáng thứ bảy, con trai thấy ông ngoại dậy sớm ra ruộng, trưa về thì cầm theo con cua con ốc, chú chàng rất phấn khởi, nằng nặc đòi theo.
Ảnh chỉ mang tính minh họa. (Nguồn: Internet) |
Ông cháu dắt nhau ra đồng, tôi theo “hộ giá”.
Con trai thắc mắc sao trời lạnh lại đi làm đồng. ông ngoại bảo, qua tháng 11 thì ngoài đồng sẽ có nắng, đó là thời điểm để cày, băm, bang... cho đất ruộng phẳng phiu, chuẩn bị kịp gieo sạ vụ lúa đông - xuân.
Hôm ấy là một ngày trời quang đãng, những tia nắng yếu ớt rọi qua màn mây dầy, mặt ruộng sóng sánh nước, cánh đồng bừng lên lấp lánh khi bác nông dân vãi đều những hạt lúa căng mẩy, nảy mầm trắng nõn. Một vài cánh chuồn chập chờn thể như đang đùa bỡn với những mầm lúa bung sớm. Mấy chú bù nhìn đứng nghiêm trang, tay đu đưa theo điệu nhảy của gió.
Rồi ông cháu cũng ra tới thửa ruộng mới sạ hôm qua. Ông ra để thăm giống mọc đều không, mở trổ xả bớt nước. Cháu thì lăng xăng, háo hức nhìn tới nhìn lui tìm cua, ốc. Thấy một con cua lổm ngổm bò mé mương thì mừng rỡ, cu cậu nhảy ào xuống như chú trâu con gặp nước. ông ngoại hù, lội mương coi chừng có đỉa. Chú chàng mỉm cười thách thức: “Cháu của ngoại là ai cơ chứ?”, rồi nghênh ngang sục tìm con cua có cái càng to bự. Nhìn mình mẩy con ướt nhẹp, bết tràn bùn đất, tôi sợ con nhiễm lạnh nhưng lại không nỡ bảo con dừng.
Nhìn cảnh con trai đùa nghịch trên đồng, tôi bỗng có một niềm tin là mai này lớn lên, ký ức con sẽ có cảnh ngày nhỏ theo ông ra ruộng, và con cũng sẽ có những chiêm nghiệm cho riêng mình, hy vọng là sẽ không muộn màng như tôi .
Nguyễn Thị Bích Nhàn