Cổng, đơn giản chỉ là nơi bước qua, nhưng với cổng trường luôn có sức hấp dẫn riêng của mình.
Cổng trường, nơi đón nhận những bước chân vừa ngập ngừng vừa náo nức của cô, cậu học sinh ngày đầu tiên đến trường; cổng trường thấy bàn tay nắm chặt vừa buông cùng ánh mắt lo âu; nghe lời dặn dò nhắc lại của phụ huynh và cả những nhịp tay vẫy, những vòng ôm ấm áp, thân thương.
Cổng trường có những bóng trắng thoáng qua khi tiếng trống báo hiệu đến giờ vào lớp; thi thoảng có cậu trò nghịch phá leo trèo hay quên bẵng nội quy để thập thò quà vặt; vài cô, cậu học trò bồn chồn đợi đón đưa hay dáng phụ huynh nhẫn nại chờ bởi trong kia có người đang thi hành một “hình phạt” học trò. Cổng trường cũng chẳng thể thiếu vài cuộc cãi vã, xô đẩy rất trẻ con, có nước mắt học trò, ít thôi nhưng dường như là trải nghiệm phải có để dày thêm nỗi nhớ thuở đến trường.
Cũng có khi cổng trường tràn ngập những màu sắc lá, hoa của ngày khai trường, ngày nhà giáo hay những ngày lễ, tết. Nơi ấy, cổng trường, phụ huynh cũng có thể giao lưu với những câu chuyện quay mòng mòng về học với hành và chơi nhưng lần nào cũng phải dở dở, dang dang.
Sau mấy tháng hè im ắng, cổng trường lại quay về những nhịp điệu quen thuộc lâu đời với rộn ràng những bước chân đi, về, những màu sắc, âm thanh, những nhịp tay vẫy, những nụ cười, những câu chuyện dẫu có nói thật nhanh thì lần nào cũng vẫn là dở dở, dang dang. Để mỗi khi ngang qua lại phải ghé mắt nhìn và nghe trong lòng mình, giữa vô vàn nỗi nhớ, có nỗi nhớ thuở học trò và một dáng hình cổng trường dấu yêu.
Trâm Oanh