Văn hóa

Dịu dàng xuân

Sáng nay thức dậy, nắng khẽ khàng lan qua ô cửa, vờn nụ mai chúm chím một màu vàng mời gọi. Một phút bâng quơ rồi ngẫm ra, xuân đã về lúc nào không hay. xuân bẽn lẽn ngọt ngào trong nắng vàng chanh.

Xuân hòa cùng dòng người hối hả. Khắp mọi nẻo đường đâu đâu cũng thấy Xuân ngập tràn.

Những đứa con xa nhà, thấy Xuân thì lòng bỗng bâng khuâng nhớ. Ở quê, tầm này độ giữa tháng Chạp, rét vẫn còn vương vít đôi chút. Ruộng đồng mẹ cha tất bật hoàn thành nốt dẻ mạ cuối cùng. Thửa rau xuân bên hông nhà xanh mướt mắt với đủ thứ loại. Còn luống hoa tết cũng đang e ấp đợi ngày bung sắc, dâng hương…

Người ở quê thắm nặng nghĩa tình, Xuân về nhìn đâu cũng ngập tràn thương yêu. xuân bình dị len lỏi khắp ngõ xóm, đường quê. Xuân bắt đầu từ mẹt cà rốt, bí đao phơi đầu đường làm mứt tết, bó lá dong xanh thẳng thớm chuẩn bị gói bánh chưng. Xuân rộn ràng trong lời hỏi han, trao nhau ánh mắt trìu mến như thể xuân về là để… thương nhau. Dù đói dù nghèo thì nghĩa tình quê hương vẫn không bao giờ phai nhạt. Bao mùa xuân xa nhà, chỉ cần nghĩ tới quê thôi nước mắt lại rưng rưng buồn tủi. Thương bản thân, thương mẹ cha và thương quê nhà yêu thương.

Khu xóm trọ nghèo, những mảnh đời cùng chung số phận xuân như kết nối sự đơn độc mọi người lại với nhau. Thiên nhiên giao hòa, không gian bừng lên một sức sống căng đầy, người người náo nức niềm vui, rạng rỡ mắt biếc môi cười. Giữa đất khách quê người, lòng bớt buồn tủi âu lo. Người người ngóng đợi mùa xuân như ngóng trông một mùa an lành, mùa của hoa cỏ thơm hương, xôn xao lời lá hát.

Ngoài kia, xuân đang dịu dàng trên từng phiến lá…

Cao Văn

Đồng Nai

© 2021 FAP
  588,729       6/850